Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi. Mà đã bị bác đọc vài dòng thì có lẽ không còn cơ hội làm nốt công việc còn lại. Chính nó làm bạn đau không ít.
Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy. Không phải là giáo huấn, chỉ ra chân lí hay giác ngộ cho quí bà nọ. Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động.
Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi. Và anh đã đủ dũng cảm để nói rằng: Anh yêu em. Nói chung, ở đâu thì cũng tìm được cách lấp bớt những khoảng trống vô nghĩa dụ dỗ cơn đau hoành hành.
Nếu giờ này tôi ở nhà, mọi người chắc đã yên tâm ngủ. Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu. Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe.
Trước thì tháng gặp một hai lần. Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn. Cần quái gì sự thật và lí do.
Tin một chút, một chút thôi, em ạ. Hoa sữa đẹp, cân đối, xanh gần như quanh năm, ít rụng lá, dễ trồng nên dường được nhân rộng ra các đường phố. Thôi thì dùng vào chỗ khác.
Sản phẩm của sự thiếu cập nhật tri thức chính là sức ì của bộ não. Bạn bỏ một buổi bấm huyệt để viết. Có lẽ nên vào nhà vệ sinh, rửa mặt và tè một cái, bạn sẽ sảng khoái hơn và kể câu chuyện một cách khoáng đạt hơn…
Bố thì có phương pháp khuya rồi còn để đèn, vào nhắc không được, bố tắt luôn áptômát. Hơn thế, tôi thương nó… Những dòng suy tưởng ấy chắc chảy tràn trong bác. Sao ông không tự viết lấy rồi tôi sẽ mạo danh ông.
Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ. Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc. Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy.
Nhưng ông anh cứ hỏi nhiệt độ phòng bao nhiêu, làm bằng gỗ gì. Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc. Như những chiếc giỏ bện rơm, xơ lá hình trái tim.