Mấy năm trước có lần tôi lại nghĩ một đêm tại nhà hai vợ chồng bà. Tôi nhăn nhó càu nhàu mất ngủ và như vừa mới nói, tôi muốn loạn óc. Nhưng chẳng may chiếc xe của tôi lạc đường thành thử đi tới khu vườn một giờ sau các xe khác.
Mà chính vậy! Khi ta đã chịu nhận sự chẳng may nhất thì ta có còn để mất nữa đâu, và như vậy tức là tự đặt vào một tình thế chỉ có lợi mà vô hại. Và đây là đoạn kết của câu chuyện. Rồi tôi mở vòi hơi [26] mà không châm cho cháy.
Hãy làm cho những đường nhăn trên trán hay ở góc miệng dãn ra mỗi ngày hai làn. - Này Jim Grant, từ trước tới nay, anh đã mua bao nhiêu toa trái cây rồi? Nếu không sẽ mau quên lắm.
Có lần Bernard Shaw nói: "Dạy người ta thì người ta không bao giờ đọc hết". Ông trả lời, lúc đầu, ai hơi chỉ trích là ông phải nghĩ ngợi ngay. Chẳng hạn như trường hợp học sinh của tôi, ông J.
Ở nhà mẹ già đau thập tử nhất sinh. Tôi hiểu tại sao có những người đâm đầu từ trên lầu xuống đất. Tới chuyện của ông H.
Những cây quanh năm tươi ấy biết uốn thân, cành dưới sức nặng, biết cái đạo hợp tác với những tình thế không tránh được. Bỗng anh nẩy ra một quyết định, một quyết định lạ lùng và đẹp đẽ. Hawkes, hồi sinh tiền, khoảng 20 năm về trước, làm trưởng khoa Đại học Columbia.
Vì ai đã ở trong một đội cảm tử đều nhận rằng bắp thịt nào cũng đã được luyện hết. Tôi theo lời khuyên ấy. Chảng hạn nếu tôi biết trước rằng khoảng 5 năm nữa, tôi phải chiến đấu trong một trận cũng đổ máu như trận Gettyberg (hồi Nam Bắc chiến tranh) thì chắc là tôi hoảng sợ tới chết ngất.
Trời sấm sét, tôi lo bị sét đánh. Chuyện tôi vừa kể xảy ra đã lâu rồi. Như vậy, ông Lincoln luôn luôn hoan nghênh những lời chỉ trích khi ông biết rằng nó thành thật, chính xác và người chỉ trích thật lòng muốn giúp ông.
Tại sao chung ta điên như vậy? Điên một cách thê thảm như vậy? Stephen Leacok viết: "Lạ lùng thay cái chuỗi đời của ta. Trong khi đợi tôi, ông nhặt một lá cây, quấn làm chiếc còi. Trong thời gian ấy, tôi chuyên tâm thu thập hết các sự kiện quan tới vấn đề.
Gặp kẻ biển lận thì đừng ngại trả tiền công họ, để họ chỉ bảo, Nửa giờ công có là bao! Chính cái cách ta phản động lại với nó làm cho ta khổ hay vui. Quả là một kỷ lục ít thấy và lạ lùng.