Chỉ vì chữ vì mà nhân loại bị ghét lây. Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do. Sở dĩ bạn tả khá tỉ mỉ chỗ bạn viết từ đầu đến giờ vừa là để luyện môn miêu tả mà bạn còn kém, vừa là để ngầm chứng minh đầu óc bạn vẫn khá minh mẫn.
Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây? Bạn muốn dấn thân, muốn vắt kiệt mình bằng cách phun trào không nguôi nghỉ những luồng ý nghĩ (qua các truyện khác hơn là dạng viết khá cụ thể này). Bạn trân trọng nhất những người bào chữa cho người khác trước khi phán xét, và đối xử ngược lại với bản thân.
Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé. Để tránh những hận thù. Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc.
Không, cháu không phản đối, con không phản đối. Dù họ thường đùa tôi nhẹ nhàng, họ gọi tôi là bạn ấy thay vì nó và thằng như gọi những đứa con trai khác. Khi bị bắt bài thêm lần nữa thế này thì họ lại tiếp tục đổi chiến thuật.
Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo. Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác. Chỉ còn lớp tro mỏng bên ngoài.
Vậy ra là tại những lần như thế này. Dù gì thì gì, nó vẫn đem lại cảm giác an toàn và quyền lực tự chủ hơn những giấc mơ. Bây giờ ghép một số mảnh lại thành một miếng, gõ và tung lên mạng là một công đoạn có khi còn vất vả hơn.
Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại. Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao. Nhưng trong tiềm thức, trong bản năng thường xuất hiện những cơn đói da.
Rồi lao đầu vào sáng tác. Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo. Y học bó tay… Mọi người cười thích thú.
Nếu hắn là người tài. Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình. Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn.
Chính trị là một cuộc chiến. Nhưng mẹ tôi ngồi đó, đưa khăn mùi xoa cho tôi. Nên quả thực thế giới của bạn có nhiều cái ngu và đầy bệnh.