Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn. Mà tôi đợi nhiều năm nữa thực tế trả lời. Qua đó, với những tinh hoa của quá khứ cũng như hiện tại để lại, đào tạo, hun đúc, chọn lọc nên những tài năng kiệt xuất biết tận dụng chúng vì nhân loại.
Hơn thế nữa, ông cụ luôn bị những cơn đau khủng khiếp hành hạ. Còn lại, nó mới là hư vô. Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn.
Tôi lẩn trốn mãi trong bốn bức tường để không phải đổ lệ trước những sự thật phũ phàng đầy rẫy trong đời. Chỉ có một số trong chúng tôi xem một vài hình ảnh nguệch ngoạc (trên giấy kẻ ôli hắn cắt ra từ những cuốn vở cũ của con và đóng thành tập) và dịch được sơ sơ ngôn ngữ tiềm thức của hắn gọi hắn là họa sỹ. Rồi lửa bén nhanh quá, chẳng buồn đọc.
Để xem ai nghệ sỹ, ai câu cú hơn nào. Mẹ bảo tiền này ăn thua gì so với chữa bệnh của bác con, tốn kém thế mà có chữa được đâu. Lăn về đâu? Mình chẳng biết.
Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển. Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước. Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này.
Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống. Để chờ một sự thật tươi đẹp. Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần.
- Tôi biết ông sợ làm tổn thương đến vợ ông. Tôi về, cũng đỡ in ít. Em có thấy Đankô hối hận khi trái tim bị người ta dẫm nát không? Anh chẳng phải là Đankô nhưng anh tôn thờ Đankô.
Khi bạn phải đánh nhau hoặc làm lành với chính mình, thật khó. Còn quá nhiều điều để viết. Cháu vẫn không chịu dậy ạ.
Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì. Bạn đã rơi vào cái bẫy lôgic ma mãnh của tạo hóa. Họ chưa thỏa mãn để đặt niềm tin vào ta cũng như ta chưa yên tâm rằng nó đủ tạo nên được một nhu cầu đông đảo.
Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ. Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ. Bạn cảm thấy tiếc nếu mất chúng hoặc để chúng phải chờ đợi (cũng như phải chờ đợi làm việc khác trước khi giải thoát những xung động của giai đoạn này trong tâm hồn).